Những con cá ngoài khơiTung tăng đón nắng mặt trờiNghe câu chuyện về loài cây ưa bóngCá bỗng hỏi: - Đó là giống cây gì?Rồi lại quẫy đuôi rẽ ngang làn sóngMang câu hỏi theo những cánh buồm căng
Sóng nước bềnh bồng. Mái chèo thì ngắn, dòng sông thì dài. Bữa nghèo cơm sắn, cháo khoai. Nuốt lo, nhịn tiếng thở dài -dấu con. Lời ru vẫn ánh trăng tròn. Cho con trong sáng tâm hồn. Mẹ ơi!
Có nơi nào như quê hương tôi ? Nơi biên cương Ðồng Văn, Mèo Vạc Núi đá chập chùng ngàn năm trầm mặc Bức tường thành, biên ải xa xôi ... Cái thuở theo mẹ, cha vượt cổng trời Bàn chân nhỏ đạp vào đá sắc Cây ngô mọc trên nỗi niềm khao khát Nắm đất mẹ gùi đủ để sinh sôi.
Hà thành ngỡ đất quê chaXửa xưa ai đặt lẵng hoa nên hồ? Bồi hồi dạo giữa giấc mơKiếm thần vung loáng nước bờ thời gian. Hút vào dòng chảy lo toanNụ cười vẫn ngọc. Phố Tràng... vẫn Thi... Thẳm sâu Văn Miếu nói gìNghìn sau ngoảnh lại nhiều khi ngỡ ngàng.
Thiên đường nho nhỏ của tôi Bên nhau ánh mắt nói thay lời Sao trời nhìn tới đi không tới Mong mình được làm chính mình thôi Thiên đường nho nhỏ của tôi Ngọn đèn trang sách cuốn con say Đợi anh mấy ngàn ngày đánh giặc Chiếm cả hồn tôi xanh ngất ngây
Con cá không tự nhiên hóa rồngBiển không chảy không đầy cũng chỉ là cái ao tù túngTrong vòng xoáy chiếc nỏ thần lạc đường lông ngỗngĐá cụt đầu còn nhỏ máu xuống chân nhang