Nguyễn Hải Yến
ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI
"Đường đi ngàn dặm bắt đầu bằng một bước chân"
Em đi về phía mặt trời từng bước nhỏ
Gió vẫn tạt, mưa vẫn cứ rơi
Sấm sét giật liên hồi
Không cách gì cản được
Bước em đi!
Chưa ai tới được mặt trời thì có ngại chi
Đường đi mãi mà thành, em đi mãi
Lạc rừng không có người để hỏi
Tự em là một bản đồ
Trong mưa bão mặt trời là giấc mơ
Mặt trời sinh ra trong va đập
Như tiếng xé lòng của mẹ ngày em cất tiếng khóc chào đời
Hình như một mặt trời xuất hiện!
Không có mặt trời, thủy triều ai biết đến?
Điều chưa biết vẫn luôn là bí ẩn
Trong bóng tối, cách tìm đường là hướng về ánh sáng
Đường đi tới mặt trời ai biết chóng hay lâu?
Chưa đi tới tận cùng sự nông sâu
Chớ có vội nản lòng quay đầu hướng khác
Không ai biết đằng sau ngọn thác
Nước từ nguồn trăm hướng đều đổ về biển khơi
Như muôn con mắt hướng về mặt trời
Mặt trời ngay trên đầu, anh ơi
Đừng có tìm mặt trời trong bóng nước
Thứ lấp lánh dễ khiến ta lầm đường mà đi ngược
Đường đi tới mặt trời luôn chói mắt
Đường đi tới mặt trời không thể nào đi tắt
Em đi về phía mặt trời!
NẮNG
- Loài cây ưa bóng tối có cần mặt trời không?
Những hạt nắng chạm vào sương rơi và hỏi...
Nghe tiếng gió bay sâu vào rừng núi
Trong chiếc tổ trên cây đại thụ
Chim non líu lo về ánh mặt trời
Nhắc ngày mai đã tới
Cây cối cứ sinh sôi...
Những con cá ngoài khơi
Tung tăng đón nắng mặt trời
Nghe câu chuyện về loài cây ưa bóng
Cá bỗng hỏi: - Đó là giống cây gì?
Rồi lại quẫy đuôi rẽ ngang làn sóng
Mang câu hỏi theo những cánh buồm căng
Những sải cánh chim ưng
Bay qua núi trông xuống bản làng
Đồng lúa tốt tươi, mặt trời lên là thu hoạch
Những hạt thóc vàng như màu nắng
- Trong bóng tối, sống thế nào ai biết?
Đem câu hỏi chất vào kho
Những cánh bồ công anh mang nỗi niềm đặt vào thảm cỏ
Cỏ một đời xanh nhờ nắng
Chẳng biết nói gì đâu...
Cánh diều bay lên hỏi làn mây
Hạt mưa rơi xuống chạm vào cây ưa bóng
Cây hỏi lại: - Mưa có cần mặt trời không?
Nước bốc hơi lên ngoái lại nhìn
Hạt mầm nở trong bóng tối
Nhưng không thể sống và lên cao nếu không có mặt trời
Cây không thoát khỏi bóng mình
Chôn chân vào đất...
ĐÔI MẮT CỦA BẦU TRỜI
Những vì sao rơi vào đôi mắt em
Những hạt sáng lấp lánh thả vào hồn tôi những đêm huyền diệu
Những hạt sáng xuyên qua hố đen
Xuyên qua bầu khí quyển
Chiếu rọi vào tôi một cõi vô hình
Những vì sao va đập từ cõi u minh
Thành một dải ngân hà chảy xuyên hàng tỉ năm ánh sáng
Kính viễn vọng tôi mang cả một đời cũng chỉ thấy vài ba vì sao nhỏ
Không cách nào trông rõ hệ mặt trời
Ánh trăng rằm cứ tưởng là to
Ai biết được khoảng cách xa gần khiến người ta lầm tưởng
Bị khuất lấp mây mờ không thể soi đường cho bao người qua lại
Những vì sao thua cả ánh đèn đường!
Những vì sao tổn thương
Có biết rằng sự lớn lên bắt đầu từ va đập
Những vì sao còn đau là còn sáng
Những vì sao còn đau là còn sống
Những vì sao chết, sáng được đến bao giờ?
Vì sao gắn với sự tôn thờ
Vì sao là câu hỏi một đời tôi tìm kiếm
Rơi vào đôi mắt em
Trái đất cũng chỉ là một vì sao nho nhỏ
Trong đôi mắt của bầu trời...
N.H.Y