Hà thành ngỡ đất quê chaXửa xưa ai đặt lẵng hoa nên hồ? Bồi hồi dạo giữa giấc mơKiếm thần vung loáng nước bờ thời gian. Hút vào dòng chảy lo toanNụ cười vẫn ngọc. Phố Tràng... vẫn Thi... Thẳm sâu Văn Miếu nói gìNghìn sau ngoảnh lại nhiều khi ngỡ ngàng.
Thiên đường nho nhỏ của tôi Bên nhau ánh mắt nói thay lời Sao trời nhìn tới đi không tới Mong mình được làm chính mình thôi Thiên đường nho nhỏ của tôi Ngọn đèn trang sách cuốn con say Đợi anh mấy ngàn ngày đánh giặc Chiếm cả hồn tôi xanh ngất ngây