Nguyễn Trãi tính như thần, chỉ vài khắc sau, đã nghe tiếng vó ngựa của Trần Nguyên Hãn gõ như trống khua trên mặt đường. Hãn nhảy xuống ngựa, dâng cho quốc sư bọc vải, là kiếm của viễn hầu Liễu Thăng và hổ phù của Mộc Thạch bị giết ở xứ Lạng và đồn Xương Giang.