Chưa kịp định thần, định hướng thì Xuân bị cái gì đó quấn chặt lấy nó, khiến nó khựng lại. Tấm màng che kín mặt. Xuân tối tăm mặt mũi, cuống cuồng ra sức chống đỡ.
Nằm thẳng đơ giữa đường, Y-cờ-lét nghĩ vẩn vơ và nhớ về làng. Vừa nhớ I-bị-thịt, nó lại nhớ sang những người khác. Nỗi nhớ nọ chồng đè lên nỗi nhớ kia. Không biết bọn cái Cúc cổ cò, bé O phục phịch, cái Xuân xinh xắn và mấy thằng bạn nối khố của mình nữa…
Thông thường, tất cả mọi người trong làng, từ già An oai nghiêm cho tới thằng Y-cờ-lét nghịch ngợm, từ anh Sản sung sức đến cái Ích-xì Xuân xinh xắn, từ bà Bê béo bệu đến bác Ka cao kều, kể cả cái Cúc cổ cò hay lão E-tơ-lích thích rượu nữa...
Cuộc sống dân làng bao năm tháng bình yên bỗng một ngày bị đảo lộn vì những con virus độc hại. Nhà cửa đổ sập, đường sá sụt gãy, dân làng tao tác, thất lạc, bạt xứ khắp nơi, trong đó có Ích-xì-Xuân và Y-cờ-let cùng một số con Dấu.