Sau khi nghỉ ngơi và được uống dòng nước mát lạnh của suối Ké, bao nhiêu cơn mệt về thể chất và những suy tư đi theo từng bước chân vào rừng lấy măng đã theo dòng suối chảy về hạ nguồn.
Cứ thế, tuổi thơ tôi trôi qua bình yên giữa ngôi làng nhỏ bốn mùa thẫm xanh màu hoa trái, giữa những người dưng mà thương nhau chẳng khác gì ruột thịt.
Một buổi đầu giờ chiều, lúc chúng tôi chuẩn bị xuống công trình thì thấy một cô gái đi ra từ phòng ông Sìn, nét mặt như vừa khóc. Đây rồi, “cụ” giám đốc ngoài mặt tỏ vẻ cao đạo nhưng thực ra cũng “miên man” ghê.
Chính vì cái niềm day dứt ấy, chị Tha luôn cho anh điểm tựa vững vàng mỗi khi có giông gió, bão tố ập xuống trong cuộc đời mình. Cũng như tuần trước, cơn cuồng nộ của thiên nhiên như trút xuống thành phố vùng than một một túi nước khổng lồ.
Người dân vùng hạ du như một thói quen họ vẫn qua lại trên những con đò ngang, mặt khác người dân đi bằng xe máy, xe đạp, đi bộ nên những con đò ấy là lối đi về nhanh nhất.
Không biết từ bao giờ, địu trở thành vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Tôi cũng đã từng là em bé được lớn lên được địu ngủ trong chiếc địu Thái đặc trưng của đồng bào dân tộc Thái Tây Bắc.
Sau nhiều năm tìm kiếm, không có thông tin về liệt sĩ Nguyễn Văn Sửu, tình cờ tôi đọc trên báo Văn nghệ Hòa Bình có bài “Theo dấu chân người lính” của tác giả Nguyễn Xuân Chiến viết về Trung đoàn Cửu Long, tôi chú ý đến cụm từ “E20 Quân khu 9”, tôi ngờ ngợ có thể đây là Đoàn 20.
Chúng tôi ngồi cho đến khi trà pha đã nhạt. Bốn bề hàng xóm đã tắt dần bóng đèn đi ngủ. Vài tiếng vạc ăn đêm vọng lại từ đồng. Thầy giục tôi vào nhà ngủ sớm không mệt.