Một buổi đầu giờ chiều, lúc chúng tôi chuẩn bị xuống công trình thì thấy một cô gái đi ra từ phòng ông Sìn, nét mặt như vừa khóc. Đây rồi, “cụ” giám đốc ngoài mặt tỏ vẻ cao đạo nhưng thực ra cũng “miên man” ghê.
Chính vì cái niềm day dứt ấy, chị Tha luôn cho anh điểm tựa vững vàng mỗi khi có giông gió, bão tố ập xuống trong cuộc đời mình. Cũng như tuần trước, cơn cuồng nộ của thiên nhiên như trút xuống thành phố vùng than một một túi nước khổng lồ.
Chúng tôi ngồi cho đến khi trà pha đã nhạt. Bốn bề hàng xóm đã tắt dần bóng đèn đi ngủ. Vài tiếng vạc ăn đêm vọng lại từ đồng. Thầy giục tôi vào nhà ngủ sớm không mệt.
Sáng chủ nhật bà xuống. Bố đang đóng gạch ngẩng lên hỏi bà không đi chợ à. Bà bảo nay có việc nghỉ chợ, cái Vy đâu rồi, Vy ơi, vừa nói bà vừa lật chiếc mẹt nhỏ lục thúng, đưa cho chị em tôi túm vải thiều và cái chân giò lợn.
Nhà Dao nghèo, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Mẹ Dao quanh năm đau ốm nên hết con trâu buộc ở gốc đào, mấy đàn gà lớn nhỏ ngoài vườn, vài lứa lợn trong chuồng lần lượt ra đi.
Tôi ra hành lang ngồi nhìn xuống thành phố. Thật ra ông Huân chẳng áp dụng công trình to tát nào. Ông nhận ra và tự từ bỏ tất cả mọi lý thuyết và chỉ quay về với những phát hiện tự nhiên dân dã.
Cô nhân viên đeo biển số bẩy mở rượu, nhà hàng lần lượt đưa các món nhậu lên. Chạm cốc leng keng. Đủ các chuyện trên trời dưới đất nở bung như nấm sau mưa. Loáng cái ba chiếc vỏ chai Chivat đã được đưa qua bàn bên cạnh. Lương Hạp bảo thêm một chai nữa.