Không biết từ bao giờ, địu trở thành vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Tôi cũng đã từng là em bé được lớn lên được địu ngủ trong chiếc địu Thái đặc trưng của đồng bào dân tộc Thái Tây Bắc.
Sau nhiều năm tìm kiếm, không có thông tin về liệt sĩ Nguyễn Văn Sửu, tình cờ tôi đọc trên báo Văn nghệ Hòa Bình có bài “Theo dấu chân người lính” của tác giả Nguyễn Xuân Chiến viết về Trung đoàn Cửu Long, tôi chú ý đến cụm từ “E20 Quân khu 9”, tôi ngờ ngợ có thể đây là Đoàn 20.
Nằm thẳng đơ giữa đường, Y-cờ-lét nghĩ vẩn vơ và nhớ về làng. Vừa nhớ I-bị-thịt, nó lại nhớ sang những người khác. Nỗi nhớ nọ chồng đè lên nỗi nhớ kia. Không biết bọn cái Cúc cổ cò, bé O phục phịch, cái Xuân xinh xắn và mấy thằng bạn nối khố của mình nữa…
Ngôi nhà nhỏ bé được phân đôi bằng tấm liếp nứa đan lóng mốt đã lâu ngày, nhuốm màu đen mốc. Nửa ngoài ngôi nhà kê một cái giường mét hai đóng bằng tre. Theo lời chị Ngoạn, Nhàn mắc màn cho giường mét hai ấy rồi giục tôi đi nghỉ. Chị Ngoạn bế cu Hưng vào buồng trong, Nhàn cầm đèn đi theo chị. Tôi mặc nguyên quần áo dài, ngả lưng xuống giường tre, vắt tay ngang trán nhìn lên đình màn
Tôi chỉ là người viết lời, đóng góp một phần nhỏ cho sự thành công của ca khúc mà đã thấy không dễ ràng gì. Ấy vậy mới thấm hiểu được công sức lao động, sáng tạo nghệ thuật của người nhạc sĩ vất vả biết chừng nào. Thật đáng trân quý biết bao!