Enato N. GRUX (Philippines)
THẦY XEM TƯỚNG (Truyện ngắn)
Phidel lia mắt nhìn lên tấm áp phích to tướng treo trên tường phòng khách:
“ Giáo sư Iakia - Thầy xem tướng từng du học ở Ấn Độ và Ai Cập. Đoán được quá khứ, tiên đoán được tương lai. Các vị đến đây sẽ được giáo sư cho những lời khuyên về đường đời, đường làm ăn buôn bán, đường tình duyên”.
- Thưa chúng tôi có thể hầu giúp ngài việc gì ạ? – Tiếng nói từ phòng khách vang ra.
Phidel quay lại: trước mắt chàng là một người đàn ông nhỏ nhắn để ria đang tươi cười nhìn chàng.
- Thưa chúng tôi là thư kí của giáo sư Iakia , - người đàn ông tự giới thiệu với Phidel.
- Thầy xem tướng ở đây phải không?
- Thưa giáo sư vừa về nhà rồi ạ. Ngài muốn hỏi xin giáo sư một lời khuyên, phải thế không ạ?
- Vâng, tôi muốn hỏi giáo sư mà. Tôi có việc rất hệ trọng. Hết bao nhiêu tiền tôi cũng xin trả miễn là được nghe lời khuyên bảo của thầy tướng.
Viên thư kí nheo nheo mắt. Hẳn là bề ngoài của Phidel từ cách ăn mặc tươm tất, cách đối xử chững chạc của chàng cho đến chiếc cặp mới còn xột xoạt đã làm viên thư kí hài lòng.
- Vâng, ngài đã không lầm khi quá bộ đến văn phòng chúng tôi, - viên thư kí nói. - Giáo sư Iakia là thầy tướng giỏi nhất vùng, biết đoán bài tây, xem tay, xem vết bớt trên người. Giáo sư còn dùng quả cầu pha lê xem tướng.Và nếu như ngài đến đây để hỏi về chuyện tiền nong thì lại càng không nhầm được ạ.
Phidel xuýt bật cười:
- Mọi người cũng bảo với tôi như thế.
- Chắc ngài biết, - viên thư kí nói tiếp, - trong số các quý ông, quý bà đến đây xem tướng có nhiều người thường xuyên hỏi giáo sư về đường buôn bán, đường tình duyên.
Phidel gật đầu:
- Tôi tin mà, tôi cũng sẽ được giáo sư cho nghe lời khuyên mà tôi cần.
Nụ cười trên môi viên thư kí trở nên quyến rũ hơn:
- Ngài sẽ qua đây một lần nữa chứ ạ? Vào lúc nào ạ? - viên thư kí vừa hỏi vừa rút sổ tay trong túi áo ra.
- Chắc anh cũng biết những người làm ăn như tôi đây chả bao giờ có thì giờ rỗi. Tôi muốn được nghe lời khuyên của giáo sư ngay ngày hôm nay.
Viên thư kí gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi thân mật vỗ vai Phidel:
- Nói chung thì giáo sư không thích ai quấy rầy giáo sư vào giờ này. Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn giúp ngài hôm nay nghe được lời khuyên của giáo sư, bởi lẽ rằng cung cách đối xử của ngài tôi rất ưa.
Phidel nở một nụ cười cảm ơn viên thư kí.
- Đây là 20 peso biếu anh về sự lịch thiệp.
Viên thư kí hài lòng lắm.
- Xin chúc ngài thành công trong công việc làm ăn của ngài.
Viên thư kí sau khi ghi cho Phidel địa chỉ của giáo sư Iakia nói thêm rằng nếu đến thăm giáo sư mà đem theo một bao thuốc xì gà Koronax thì công việc rất suôn sẻ.
Giáo sư Iakia sống ở ngoại vi thủ đô Manila trong một ngôi nhà lớn tách biệt với xung quanh. Trên các cửa sổ ngôi nhà đều có chấn song chăc chắn. Khi Phidel kéo chuông một u già ra mở cửa. Phidel nói rằng chàng vừa từ phòng khách của giáo sư đến đây và muốn được giáo sư ban cho một lời khuyên. U già khuất sau cánh cửa, lát sau đã quay ra đứng trước mặt Phidel đang chờ ở lối cửa ra vào và mời chàng theo sau.
- Có khách nào đến gặp ông chủ trong đó không? - Phidel hỏi. - Tôi vào gặp lúc này có làm phiền ông chủ không?
- Ngoài già này không có ai cả. Chắc ông có việc hệ trọng nên ông thư kí mới ghi địa chỉ của giáo sư cho ông. Vào giờ này giáo sư không muốn ai đến quấy rầy, điều này ông thư kí biết rõ mà.
- Có đúng là giáo sư không chờ ai chứ?
- Không có ai cả, theo như tôi được biết.
U già đưa Phidel vào phòng khách, mặc chàng ở đó rồi đi xuống bếp.
Từ trên gác hai giáo sư đi xuống vẻ già nua trong chiếc áo khoác màu đỏ không che kín lớp da cổ nhăn nheo. Giáo sư bước vào phòng khách.
- Xin kính chào giáo sư , - Phidel nghiêng mình chào. - Tôi biết giờ này giáo sư đang nghỉ nên tôi không muốn làm phiền giáo sư. Nhưng tôi có việc tối hệ trọng nên đành phải…
Giáo sư đưa mắt nhìn Phidel từ đầu đến chân. Mở bao thuốc xì gà Phidel nở nụ cười và đẩy bao thuốc đến trước mặt thầy xem tướng.
- Có tí chút biếu giáo sư.
Đôi mắt giáo sư Iakia sáng lên. Giáo sư rút một điếu ra ngửi rồi lại trả vào bao. Giáo sư cẩn thận đậy nắp bao thuốc lại và để lên bàn.
- Ngài sẽ được nghe lời khuyên, - giáo sư nói với Phidel.
Phidel cười mỉm.
- Giáo sư đúng là một thầy xem tướng đích thực.
- Ngài đưa tay tôi xem nào, - thầy xem tướng Iakia đề nghị.
Phidel chìa tay cho thầy tướng. Giáo sư liếc nhanh sang chiếc cặp của Phidel.
- Ngài là một thương gia, khó khăn của ngài hiện nay là khó khăn về tài chính.
- Thưa giáo sư, rất đúng. - Phidel khẳng định.
Giáo sư còn nói những gì về quá khứ của nhà thương gia và Phidel lại khẳng định tất cả những điều giáo sư nói đều đúng cả.
- Nhưng thưa giáo sư, giáo sư cứ nói về quá khứ của tôi làm gì ạ, quá khứ của tôi tôi biết rõ như thế rồi. Không, tôi muốn được ngài cho nghe về chuyện tiền nong của tôi cơ.
- Ngay lập tức thì không được đâu, ông bạn của tôi ạ. Tiền bạc là vấn đề phức tạp. Không vội vã được đâu. Trước hết cần phải có quá khứ của ông đã, sau đó trên cơ sở cái quá khứ ấy tôi sẽ nói cho ông biết vận mệnh tương lai của ông.- Và thầy xem tướng bắt đầu thao thao nói về tính tình và những ước mơ của nhà thương gia.
- Tất cả đều đúng, thưa giáo sư. Nhưng còn về dự định của tôi thì giáo sư sẽ nói gì? Liệu dự định của tôi có thành công không?
- Ngài đến gặp tôi ở phòng khách vào lúc …
- Để tôi nói đã, thưa giáo sư. Giáo sư biết rồi đấy, đối với chúng tôi là những nhà doanh nghiệp thì thời giờ là tiền bạc, và vì thế mà tôi buộc phải thỉnh cầu ông thư kí của giáo sư để tôi được gặp giáo sư ngày hôm nay.
Giáo sư phá ra cười.
- Có lẽ vừa mới gặp ngài, viên thư kí của tôi đã mê ngài vì…
- Vì 20 peso, thưa giáo sư, - Phidel nói không giấu nụ cười.
- Thế thì chúng ta phải dùng đến quả cầu pha lê thôi.
Thầy xem tướng lấy quả cầu pha lê ra và bắt đầu ngắm nhìn vào quả cầu.
- Thế nào, thưa giáo sư?
- Dào ơi, những dự định về công việc của ngài hao hao giống cuộc chơi đỏ đen, được ăn cả ngã về không.
Phidel trố mắt tròn xoe.
- Vâng, thưa giáo sư …, rất đúng ạ. Thế liệu tôi có thành công không?
- Nếu ngài tin quả cầu pha lê thì ngài sẽ thành công.
- Quả thật giáo sư đoán quá tuyệt vời! Đúng là danh bất hư truyền. Không phải bỗng dưng mà giáo sư và tài nghệ của giáo sư lại được mọi người biết đến.
- Mọi người biết đến tôi ư? Nhân thể tôi xin hỏi, vậy ngài đã đọc ở báo những điều vu khống nhằm vào tôi do những kẻ thù của tôi bịa đặt ra chưa? Tôi muốn nói đến vụ gian lận do một mụ đàn bà kích động lên để chống tôi.
- Tôi có đọc, - Phidel ngắt lời, - bài báo nói hình như …giáo sư thuyết phục được người đàn bà đó tin rằng bất kì món tiền nào nhét vào bên trong cỗ máy do giáo sư chế tạo thì giáo sư có thể làm cho món tiền đó dôi ra gấp đôi?
- Thật là đê tiện! - Giáo sư phẫn nộ. - Ngài chỉ cần nghĩ giúp tôi rằng nghe đâu người phụ nữ ấy còn thề thốt là hình như tôi ăn quỵt của mụ ta mấy nghìn peso! Ngài có thể tin điều đó được không?
- Nếu tôi tin, thưa giáo sư, thì tôi còn đến đây tìm giáo sư làm gì nữa?
Thầy xem tướng mỉm cười và vỗ vỗ vai Phidel.
- Tôi rất sung sướng thấy ngài nói ra những lời đó. Còn mụ ta thì phát đơn kiện bôi nhọ thanh danh tôi. Chả ăn thua gì đâu! Họ không có chứng cứ đệ trình lên, vì rằng trong đơn kiện không có lời nào đúng sự thật. Tuy vậy, ngài đã cho viên thư kí 20 peso để biết đường đến đây, mặc dù tôi nghiêm cấm điều đó. - Thầy tướng đùa đùa nói thêm.
Phidel nhếch mép cười.
- Sự giúp đỡ của giáo sư đối với công chuyện làm ăn của tôi còn lớn hơn nhiều. Những lời tiên đoán của giáo sư làm cho tôi vô cùng sung sướng, và tôi sẽ trả công giáo sư một cách xứng đáng.
Giáo sư mở to đôi mắt khi Phidel cầm lấy đầu dây phécmơtuya (fermeture) trên chiêc cặp: số tiền trả công khá đồ sộ hé lộ ra.
Phidel vừa đưa tay tìm cái gì đó trong cặp vừa cất tiếng nói:
- Này lão thầy tướng, khi ngươi nói dự định của ta sẽ thành công là ngươi đã tiếp thêm quyết tâm cho ta. Nhưng có một điều nhà ngươi không thể đoán ra được. Điều gì ngươi có biết không? Đó là ta yêu chính cái người đàn bà bị nhà ngươi lừa gạt. Và bây giờ nhà ngươi phải trả lại tất cả những gì nhà ngươi đã cướp đoạt của cô ta.
Và một họng súng đã chĩa vào người lão thầy tướng.
Dịch thuật: Nguyễn Xuân Hoà